Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017

Khúc Hạ Sầu-T/g:Nguyễn Gia Khanh / Họa: Sông Thu, Phan Tự Trí, Phạm Duy Lương, Lý Đức Quỳnh, Như Thu, Thy Lệ Trang, Thục Nguyên, Minh Thúy, CBG, Trần Lệ Khánh, Thanh Hòa












KHÚC HẠ SẦU
(Lộc lư ngũ bộ)

Bao giờ bến được gặp thuyền đây
Cánh nhạn năm xưa mãi lạc bầy
Hạ tủi nên hồng phai sắc phượng
Trời buồn để tím đẫm màu mây
Trăng thề mấy lượt tròn sang khuyết
Rượu đợi bao phen cạn lại đầy
Giở đọc vần thơ ngày cũ ấy
Nghe lòng trĩu nặng những niềm tây

Nỗi nhớ nào khơi vẫn trỗi đầy
Bao giờ bến được gặp thuyền đây
Ngùi trông ảnh cũ màu son nhạt
Chạnh tưởng ai xưa dáng liễu gầy
Lẻ gối phai hương đành úa mộng
Đơn cầm lạc phím lại chùng dây
Đèn chong bóng đổ nhòa song vắng
Đếm lá vàng rơi với tháng ngày.

Thu tàn vẫn nuối ngọn heo may
Biết lấy chi so nỗi nhớ này
Mấy thuở người còn xa chốn đó
Bao giờ bến được gặp thuyền đây
Hàn sương lối cũ vừa giăng kín
Úa lá đường xưa đã phủ đầy
Nhóm đỏ lò hương chừng lạnh lẽo
Cho lòng ấm lại mộng thơ ngây

Ngóng bước người đi rũ nét mày
Trông về viễn xứ mắt nhòe cay
Lao xao ngọn gió lùa cơn lạnh
Tí tách thời gian gõ nhịp chầy
Mấy nẻo chim đành quên tổ ấy
Bao giờ bến được gặp thuyền đây
Mây giăng tím ngắt trời liêu tịch
Nỗi nhớ ngàn xa cứ đọa đày.

Trông mùa phượng nở ngậm ngùi thay
Ngõ vắng còn đau những dấu giày
Chuyện cũ hoài khơi vừa mới tỉnh
Men sầu mãi chuốc chẳng buồn say
Vương niềm khắc khoải tình khôn xiết
Gợi giấc tương tư cảnh khéo bày
Ngóng quãng sông chiều lòng quặn thắt
Bao giờ bến được gặp thuyền đây.

Nguyễn Gia Khanh

Bài họa:


NGẬM NGÙI
( Lộc lư ngũ bộ )


Biết đến bao giờ gặp lại đây
Một khi cánh nhạn đã xa bầy
Chim lìa núi thẳm bay ra biển
Trăng khuất non mờ lặn giữa mây
Nỗi nhớ dâng trào như sóng cuộn
Niềm đau chất ngất tựa mưa đầy
Hai phương cách biệt còn đâu nữa
Người ở trời đông, kẽ cõi tây.

Tình yêu, kỷ niệm mãi đong đầy
Biết đến bao giờ gặp lại đây
Lẻ bóng trăng sầu, đêm ảm đạm
Nhòe mi lệ tủi, vóc hao gầy
Giường đơn gối chiếc, buồn chăn chiếu
Đàn cũ tơ chùng, lạnh phím dây
Khắc khoải năm canh nghe tiếng gió
Chong đèn độc ẩm đợi sang ngày.

Hiu hắt trên đồi ngọn cỏ may
Bâng khuâng chân bước tới nơi này
Nhớ về một thuở song hành ấy
Biết đến bao giờ gặp lại đây
Hoa tím vườn xưa nào thấy nữa
Tơ hồng giậu cũ vẫn giăng đầy
Thẫn thờ đạp lá thu vàng úa
Ngơ ngác giữa đường ta đứng ngây

Thời gian hằn đậm nét môi mày
Nỗi nhớ đong đầy mắt lệ cay
Thao thức nhìn trăng qua kẽ lá
Ngậm ngùi đối bóng suốt canh chầy
Tiếc hoài năm tháng xum vầy cũ
Biết đến bao giờ gặp lại đây
Người ở quê xưa hồn buốt giá
Kẻ lang thang sống kiếp lưu đày.

Vàng úa trên cành sắc đổi thay
Vườn xưa lá rụng ngập chân giày
Uống hoài chẳng cạn niềm đau hận
Rót mãi chưa đầy chén rượu say
Tâm sự đắng cay khôn giải tỏa
Nỗi lòng trống vắng khó phơi bày
Người đi biền biệt mờ tung tích
Biết đến bao giờ gặp lại đây.

Sông Thu

KHỔ SẦU RỒI HẾT
(Lộc lư ngũ bộ)

Biết có trở về tổ ấm đây
Hồn như  bóng vạc chẳng theo bầy 
Đập hoài cánh mỏi thương làn gió
Nâng mãi chân chồn khổ áng mây
Những tưởng mối sầu vừa lắc cạn
Nào hay niềm tủi lại dâng đầy
Vẳng đưa nghe tự ngày xưa gọi  
Vớt lại sưởi lòng chút nắng tây

Tháo đi kỷ niệm cứ đong đầy
Biết có trở về tổ ấm đây
Giá lạnh càng mong lò lửa đượm
Hanh khô chợt nhớ nhánh lan gầy
Non lời chẳng thốt đành rơi lệ
Già néo sao đàn ngại đứt dây
Trống trải người đi từ độ ấy
Chơi vơi lẩn thẩn suốt đêm ngày.

Lại tiếc đâu rồi hương cỏ may?
Đơn sơ thầm lặng loại hoa này
Sao chưa khâu lại tình xưa ấy ?       
Biết có trở về tổ ấm đây
Trăng lặn Hàn San chuông động khắp
Quạ kêu Dạ Bạc tủi dâng đầy
Ngọn đèn khi tỏ khi mờ …rọi
Một thoáng mơ rồi cũng đáng ngây.

Khi vò chín khúc lúc chau mày
Để đến bây giờ dạ xót cay
Gối chiếc đôi đường tan khắc lậu
Đèn khuya một bóng thấu canh chầy
Nào thôi nối lại duyên lành đó
Biết có trở về tổ ấm đây
Thăm thẳm góc trời nơi cuối bể
Trân cam ai kẻ phận lưu đày.

Có phải đất trời chịu đổi thay
Vì yêu đường thẳm nát bươm giày
Tình xưa lửa ngún nay bùng đượm
Nghĩa cũ men nồng mới choáng say
Thuở trước đau buồn không nhẹm dấu
Giờ đây hạnh phước muốn trưng bày
Bao nhiêu khổ tận cùng dâu bể
Nay được trở về tổ ấm đây.

Phan Tự Trí

DÒNG ĐỜI
(Lộc lư ngũ bộ)

Khi nào đón bạn trở về đây
Thỏa cánh cò nâu nỗi nhớ bầy
Hạ những phai nồng cho thắm cúc,
Thu từng tỏa sáng để hồng mây ?
Ơn người sưởi ấm mùa đơn lạnh
Nhớ kẻ gìn trong lúc đủ đầy
Phảng phất nồm lên mùa tuyết đổ
Chim đàn sải cánh phía trời tây

Buốt cảnh gần, xa cát bụi đầy
Khi nào đón bạn trở về đây
Sương tràn, gối chiếc, dồn tâm bỏng
Nắng đổ, cành xơ, giục bước gầy
Những ước ngày kia giông, tố lặng
Càng mong buổi nọ nghĩa ,tình dây
Cho trời, đất rộng hòa trăng sáng
Xóm nhỏ mùa xuân đến mỗi ngày

Trong màu áo đẹp mới vừa may
Em đứng chờ ai trước ngõ này
Mấy buổi tìm nhau rong ruổi nọ
Khi nào đón bạn trở về đây
Hương tàn, nhị rữa lòng thêm nặng
Gối mỏi, nhà đơn, gánh lại đầy
Giữa hạ, đông tràn, tim đẫm giá
Trông làn gió nổi dạ càng ngây

Mộng bước đường xa rạng mặt mày
Đâu ngờ rã cánh đẫm lòng cay
Tình thân đổi dạ đau lời hát
Bản vắng sờn gan não tiếng chày
Mấy bận dồn sương vào tới nữa
Khi nào đón bạn trở về đây ?
Nghe lời hứa hảo tràn tim buốt
Để kẻ tình si nỗi nhớ đày

Thôi đành ngắm cảnh biển rừng thay
Rảo gót làng quê đã vẹt giày
Rạn cánh chim trời chao đảo lượn
Xơ bầy cá nước vật vờ say
Lao xao đỉnh núi đàn ong lượn
Xào xạc bờ đê thức cỏ bày
Nén chặt cành mơ miền ký ức
Khi nào đón bạn trở về đây

Phạm Duy Lương

TIẾNG LÒNG NGÂN VỌNG
(Lộc lư ngũ bộ)

Biết đến bao giờ thỏa hẹn đây?
Từ khi dáo dác lạc xa bầy
Trường giang điệp sóng luân trầm bể
Viễn xứ cô tình đuối đắm mây
Góp lại thương yêu hoài vụn vỡ
Dài thêm nhung nhớ mãi đong đầy
Từng trang kỷ niệm còn đau đáu
Dễ đã nguôi lòng gác mái tây?

Sầu đêm khắc khoải lệ vơi đầy
Biết đến bao giờ thỏa hẹn đây
Vạn dặm trùng khơi dài hiểm trở
Ngàn dâu lữ thứ luống hao gầy
Cung trầm tịnh tịch đàn sai nhịp
Khúc bổng eo sèo phím đứt dây
Thảng thốt quày tim trào mạch vỡ
Nhìn sông thác lũ cuộn trôi ngày

Xáo xác muôn trùng ngọn gió may
Buồn xưa đẫm thấm quạnh nơi này
Mong tìm được thuở chung thề trước
Biết đến bao giờ thỏa hẹn đây
Lá thắm dòng mơ chừng đã cạn
Tin xuân bến mộng vẫn chưa đầy
Sao đời cầm sắt hòa tương ngộ
Để rượu ân tình chuốc ngất ngây

Vời trông nguyệt khuyết thẹn chau mày
Ngậm đắng nào trôi được xé cay
Mõ thảm đêm khua mòn khắc tận
Chuông sầu tối vọng lịm canh chầy
Thương về mấy nẻo yêu chờ đó
Biết đến bao giờ thỏa hẹn đây
Trắc trở lìa chia cành liễu chiết
Trùng khơi nênh nổi biệt lưu đày

Khản tiếng ve rền não nuột thay
Đường tung xác phượng đỏ quanh giày
Màu tang tóc khổ hồn tê dại
Điệu biệt ly sầu trí quẫn say
Dấu lặng thời gian bừng lở loét
Tầng sâu khoảnh khắc bỗng phơi bày
Niềm tin lửa nhóm chiều hoang hoải
Biết đến bao giờ thỏa hẹn đây?!

Lý Đức Quỳnh


ĐÔI NG
(Lộc lư ngũ bộ)

Hãy hứa hôm nào trở lại đây
Chim uyên lẻ bạn ước chung bầy
Sông sâu bến đợi bên dòng nước
Gió nhẹ thuyền neo dưới áng mây
Đất lạ không quên lời gắn bó
Lòng đau vẫn nén lệ vơi đầy
Đêm nay nhớ mãi khung trời ấy
Trăn trở ưu hoài cuối nẽo tây

Luyến lưu tấc dạ cứ đong đầy
Hãy hứa hôm nào trở lại đây
Mải miết tơ vương lời nhỏ nhẹ
Miên man hồi tưởng dáng thon gầy
Trông ngày pháo đỏ hòa duyên nợ
Mong lễ tơ hồng buộc mối dây
Dù hiểu tình si nhiều sóng gió 
Khôn nguôi tỉnh mộng dẫu ban ngày

Thầm nhủ thôi buồn chuyện mảy may
Tiếng ai thỏ thẻ buốt tim này
Vẫn mong người ấy quay về đó
Hãy hứa hôm nào trở lại đây
Quán nhỏ ngày xưa lời chửa cạn
Đường xa chiều vắng mộng luôn đầy
Yêu hoài mắt liếc lòng ngơ ngẩn
Xao xuyến tâm hồn dạ ngất ngây !

Ngẫm khi hờn dỗi, lúc cau mày
Bối rối trong lòng nỗi đắng cay
Da diết âm thầm xem bóng cũ
Bâng khuâng lặng lẽ đếm canh chầy
Đừng quên hè tới về thăm nữa           
Hãy hứa hôm nào trở lại đây
Nửa mảnh tim nồng xin gởi bậu
Là do nguyện ước chẳng ai đày

Mấy độ đông tàn dạ chẳng thay
Thềm loang còn đậm vết chân giày
Phương nầy mãi nghĩ vòng tay ấm
Chốn ấy luôn thèm giấc ngủ say
Có lẽ duyên hài thôi gắn bó
Dường như số mệnh đã an bày
Bây chừ đôi ngã xin đừng nhắc
Hãy hứa hôm nào trở lại đây

Như Thu

MỘNG SẦU
(Lộc lư ngũ bộ)

Hương tàn nhưng mộng cũ còn đây
Nhạn lạc trời xa mãi nhớ bầy
Xứ khách mùa xuân đào cợt gió
Quê nhà cảnh hạ nắng vờn mây
Đầu sông khúc ái tơ vương lạnh
Cuối bãi giòng tương lệ chảy đầy
Đã biết ngàn năm thuyền bỏ bến
Trăng buồn chênh chếch rọi lầu Tây

Cho dẫu đường xưa lá rụng đầy
Hương tàn nhưng mộng cũ còn đây
Đêm qua ngồi đọc dòng thư tím
Sáng lại người trao phiến ngọc gầy
Phím rót cung sầu ngơ ngẩn nhịp
Đàn gieo khúc đắng ngậm ngùi dây
Ngàn trùng thăm thẳm xa vời vợi
Tỉnh giấc cuồng say tiếc những ngày

Lạnh lùng se sắt chút hơi may
Ai uống cùng em chén rượu này?
Nguyệt sáng sao lòng sầu mãi thế?
Hương tàn nhưng mộng cũ còn đây
Muôn trùng cách trở sương thu động
Vạn dặm xa xôi bão tuyết đầy
Bút mực bao lời chưa nói hết
Men nồng ray rứt dạ càng ngây

Ngày tháng xanh xao ủ rũ mày
Nén hờn, nén tủi, nén chua cay
Hiên đời, bóng lẻ trăng thêm lạnh
Nhịp bước, đêm đen khắc quá chầy
Tình vỡ sao lời xưa vẫn đó
Hương tàn nhưng mộng cũ còn đây
Về đâu nửa mảnh đời hoang phế
Lạc lõng mình em chốn ngục đày

Không như cổ tích đáng buồn thay
Cô bé năm xưa lạc mất giày
Đã hết môi hồng, làn tóc xỏa
Chỉ còn lệ đắng mảnh tình say
Niềm đau thưở đó khôn câm nín
Nỗi nhớ ngày nay khó tỏ bày
Nguyệt khuyết bên lầu Tây trống vắng
Hương tàn nhưng mộng cũ còn đây.

Thy Lệ Trang

BUỒN TÊNH
(Lộc lư ngũ bộ)

Đời là thế đó, biết sao đây ?
Như cánh chim non lạc khỏi bầy
Chẳng thể đương đầu cùng bão tố
Đừng mong đủ sức vói trời mây
Gian truân mấy lượt còn chưa dứt
Khổ ải bao phen vẫn ngập đầy
Thầm trách Cao xanh luôn nghiệt ngã
Nỗi niềm đành giấu chốn riêng tây

Bể khổ mênh mong khó lấp đầy
Đời là thế đó, biết sao đây ?
Chạy theo cơm áo, thân tàn tạ
Đuổi bắt công danh, phận héo gầy
Bởi thế thuyền xưa đà tách bến
Để cho đàn cũ phải rời dây
Không tin số mệnh do thiên định
Vẫn thấy nao nao nhớ những ngày

Năm dài, tháng tận, thật không may
Nào dám cùng ai tỏ nỗi này ?
Phận đã như vầy, đành chịu vậy
Đời là thế đó, biết sao đây ?
Thương đau bám víu, chưa hề dứt
Khốn khó triền miên vẫn ngập đầy
Chẳng lẽ số ta toàn nghiệt ngã ?
Để cho thiên hạ mãi cười ngây

Lòng muốn nên danh, nở mặt mày
Bon chen rồi cũng chuốc chua cay
Long đong số mệnh từ khi ấy
Lận đận tấm thân tự bấy chầy
Phận cứ mỏng tênh, nào cưỡng được ?
Đời là thế đó, biết sao đây ?
Dẫu không cam chịu nhiều ngang trái
Đành chấp nhận thôi kiếp bị đày

Để rồi héo hắt, nhạt nhoà thay
Tựa cọng cỏ non dưới gót giầy
Dẫm chẳng nương tay nhan sắc hẻo
Đạp không thương tiếc mảnh tình say
Nếu như định mệnh đành cam chịu
Bởi lẽ cơ duyên đã sắp bày !
Có lúc buồn tênh, buồn muốn chết
Đời là thế đó, biết sao đây ?

Thục Nguyên

NỖI LÒNG 
(Lộc lư ngũ bộ)

Có phải tình mình chỉ đến đây 
Buồn trông cánh nhạn  mãi xa bầy 
Chia ly nắng rũ lên vàng mắt 
Giã biệt trời gầm bủa xám mây 
Kẻ ở tương tư hồn mộng cạn 
Người đi khắc khoải biển tình đầy 
Chiều nay một bóng sầu ly biệt 
Dõi mắt xa vời ngóng hướng tây 

Chao ơi nỗi nhớ vẫn tràn đầy 
Có phải tình mình chỉ đến đây 
Ngày ấy mưa dầm tuôn lệ tủi 
Đêm nay gió lạnh thấm vai gầy 
Sáo ngân tha thiết sầu giăng lối
Đàn gẩy u hoài lạc đứt dây
Nguyệt rớt bên song niềm quạnh quẽ 
Chơi vơi khắc khoải nhớ bao ngày 


Nắng Hạ hồng tơ đón gió may 
Trời trong mây tím cảnh nơi này 
Dường như kẻ ấy đà đi mãi
Có phải tình mình chỉ đến đây
Nhắc mấy lòng buồn càng trĩu nặng 
Khơi chi dạ tủi vẫn giăng đầy 
Mềm môi rượu đắng chùng đêm lạnh 
Một chút hương tàn thoảng ngất ngây 

Hờn ai tóc rối phủ chân mày 
Héo hắt năm canh mắt lệ cay 
Mấy độ Trăng tròn rơi gối lẽ 
Bao mùa Sao sáng chiếu canh chầy
Hay là nghĩa bậu đành lìa đó 
Có phải tình mình chỉ đến đây 
Một kiếp phong trần chân có mỏi 
Hoa xưa đã úa kiếp trời đày 

Thu đến mơ màng lá đổi thay 
Lang thang tìm kiếm dấu chân giày 
Buâng khuâng nỗi nhớ hoài mê loạn 
Ngất ngưỡng cơn buồn mãi lịm say 
Cuối Hạ đôi lòng khôn dấu kín 
Tàn Thu một cõi chẳng phơi bày 
Đường xưa dẫm bước hồn lay lắt 
Có phải tình mình chỉ đến đây 

 Minh Thuý


ÁNG THU BUỒN
(Lộc Lư NgũBộ)

Khắc khoải chờ thuyền cập bến đây
Sáo xưa chẳng lẽ đã quên bầy
Thu buồn vẫn nhuộm loang màu nắng
Đông quạnh còn in thẫm sắc mây
Con nước theo dòng lên lại xuống
Vầng trăng chuyển khắc khuyết sang đầy
Nhớ nhung ngày tháng dài hun hút
Nặng mãi hồn này một khoảng tây…

Bao nhiêu kỷ niệm cứ đong đầy
Khắc khoải chờ thuyền cập bến đây
Lại thấy đầu thôn chùm phượng đỏ
Mới hay trước ngõ cánh hoa gầy
Xòe tay đôi ngón như sầu héo
So phím cung đàn cũng lạc dây
Cô chiếc nào ai tri kỷ chứ
Đèn đâu muội khói giữa ban ngày…

Đã cuối Thu dồn lắm gió may
Trời bên ấy hẳn giống nơi này ?
Nôn nao gọi lá xa cành nhỉ…
Khắc khoải chờ thuyền cập bến đây
Hồn chất dày thêm bao trĩu nặng
Nắng trông nhạt lắm những vơi đầy\
Tàn hương ngày cũ chừng nhen dậy
Tiếc nuối, hỏi lòng sao quá ngây!

Người đi ngày ấy cũng chau mày
Theo bước dòng đời lệ đắng cay
Cõi lặng ngày dài đong mấy đỗi
Niềm tây khuya vắng gõ bao chầy?
Lao xao nghe gió vờn đêm đó
Khắc khoải chờ thuyền cập bến đây
Nhạt nhạt ngàn xa, lời gửi gắm…
Bao nhiêu nhung nhớ mãi đong đầy…

Ngắm cảnh đông về quạnh quẽ thay
Hè qua tuyết trắng dấu bao  giầy
Đọc thư lệ cạn càng đau thấm
Mượn rượu môi mềm vẫn chửa say
Bóng hiện, hình xưa tuồng khéo nhắc
Sầu dâng, nỗi muộn hệt trêu bày
Sông chiều hiu hắt buồn con nước
Khắc khoải chờ thuyền cập bến đây

CAO BỒI GIÀ


 HỒI TƯỞNG..!    
(Lộc lư ngũ bộ)

Muốn níu thời gian trở ngược đây..!
Như chim thủa ấy...ấm trong bầy
Hừng đông vờn nắng buông cành lá
Xế bóng gọi trời thả áng mây
Xõa mướt tóc thề vai áo mỏng
Ướp nồng trang vở đóa hoa đầy
Tuổi xanh mường tượng bao mơ ước
Dậy sóng đất bằng... ngả bóng tây.
                     
Sầu đong càng lắc lại càng đầy
Muốn níu thời gian trở ngược đây
Diễm lệ môi hồng tươi nụ nở
Dịu dàng nữ tính nét thanh gầy
Mơ màng gối mộng hương đưa ngát
Hòa hợp cung cầm phím sóng dây
Trang sách bên nhau trao đổi tiết
Tròn năm tròn tháng đẹp bao ngày
                       
Cúc gọi--thu se lạnh gió may
Mang mang tâm sự nhớ nhung này
Đã qua kỷ niệm êm xuôi đó
Muốn níu thời gian trở ngược đây
Tìm lại bến xưa thuyền đậu kín
Về nơi vườn cũ lộc vươn đầy
Án thư trầm thắp bừng hương ngát
Hồi tưởng ngày qua...dạ ngất ngây.
                     
Hình cong lá liễu tựa cung mày
Bìền biệt phương trời mắt lệ cay
Bếp lửa lừng men xôi cất rượu
Đêm trăng giã gạo điểm thanh chầy
Cho lòng hoài niệm chèo xuôi mái.
Muốn níu thời gian trở ngược đây
Ước vọng chỉ là mang ước vọng
Tâm linh khắc khoải chốn lưu đầy
                   
Gió lọt khe mành gợi nhớ thay
Lá rơi...nhẹ tưởng gót chân giày
Lặng thầm tim buốt tình khôn tỏ
Bứt phá thành sầu rượu chẳng say
Góc bể tri âm còn lắng phím..?
Chân trời tri kỷ khó quên bầy
Vó câu vun vút qua song cửa
Muốn níu thời gian trơ ngược đây!

Trần Lệ Khánh

RA ĐI
(Thể Lộc lư )

Biết có bao giờ trở lại đây.
Cánh chim bạt gió đã xa bầy
Cho hiu hắt nhớ chiều phai nắng
Để tái tê sầu sắc nhạt mây
Mực nước bao phen lên lại xuống
Tuần trăng mấy độ khuyết rồi đầy
Thời gian trôi cuốn như dòng suối
Mải miết phiêu bồng, thoáng nỗi tây

Thủa xưa tuổi trẻ thắm tươi đầy
Biết có bao giờ trở lại đây
Phản chiếu mây trời mầu mắt biếc
Dội về tiếng sáo khóm tre gầy
Âm thanh đồng nội vang đàn phím
Tiếng nhạc thôn quê vọng tơ dây
Nuối tiếc một thời thơ mộng ấy
Vô lo khỏi nghĩ,hưởng bao ngày ?

Kỷ niệm chiều thơ nhặt cỏ may
Thế gian chỉ có ở phương này?
Tưởng như tới lúc về nơi cũ
Biết có bao giờ trở lại đây 
Giúp lượm đầu hoa, tà phủ kín
Hộ lau giọt lệ, mắt dâng đầy
Xa xôi biền biệt chân trời mới
Hình ảnh khôn nhoà thủa dại ngây

Từ ly chẳng thoát khỏi chau mày
Giã biệt người thân ,mắt lệ cay
Ròng rã ngày qua mong khắc vắn
Hắt hiu bấc lụn đợi canh chầy
Trông chờ một buổi quay về đó
Biết có bao giờ trở lại đây
Chiếc bóng bơ vơ nơi đất lạ
Thương thân một cõi kiếp lưu đầy
  
Cát trắng mịn màng,nhớ lắm thay
Chiều nao sóng bước,lốt chân giầy
Bờ kia, biển cả khơi lòng nhớ
Bến nọ trăng thanh khiến dạ say
Làn sóng chậm nhanh niềm giục giã
Thủy triều lên xuống nỗi phơi bày
Ra đi mang cả trời yêu mến
Biết có bao giờ trở lại đây.

Thanh Hoà 








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét