MẸ ƠI!
(Viết ngay sau khi
Mẹ qua đời)
Áp Tết con có về
Thăm quê và giỗ bố
Thấy con xa về đó
Khuôn mặt gầy rưng
rưng.
Ăn cam Mẹ khen ngọt
Chẳng dám cho ăn
nhiều
Sao bã cam Mẹ nuốt?
Miệng móm cười mắng
yêu.
Cơm ăn bữa lưng bát
Hơn năm trầu không ăn
Hơn năm rượu không
uống
Chán ngồi rồi lại
nằm.
Có tiếng khóc ngoài
ngõ
Lắng tai nghe đứa
nào?
Ai nói chuyện thì
thào
Mẹ trên giường nghển
cổ.
Thương Mẹ nằm một chỗ
Con đùa có đi Vinh?
Mẹ loay hoay trở mình
Như muốn vùng đứng
dậy!
II
Bỗng hôm nay con về
Sao đường quê nghẹn
lối
Bàn thờ nghi ngút
khói
Đầu khăn tang trắng
nhà.
Con như người có lỗi
Mở nắp thiên ra nhìn
Tay sờ lên trán Mẹ
Thấu buốt vào trong
tim
Trong dòng người đưa
tiễn
Con chống gậy đi lùi
Nghe trời đất sụt sùi
Chân bước cao bước
thấp!
Bây giờ Mẹ nằm đó
Trên sườn đồi cạnh
cha
Đêm về mưa rả rich
Cháu ra sân ngóng
bà!
Thắp nén nhang lạy Mẹ
Tự nhủ mình gắng lên
Hãy theo đòi chúng
bạn
Mẹ vẫn thắp sáng đèn.
Anh Sơn Nghệ An ,
ngày 25 tháng giêng năm2001
Huy Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét