Bài xướng:
GẶP HỒN THI SĨ
Đêm ngày cần mẫn dệt đường tơ
Duyên phận mong manh vẫn cứ chờ
Tình đã ra đi vào cõi mộng
Nghĩa còn dan díu giữa cơn mơ!
Tao nhân khuất bóng miền sơn cước
Thục nữ mòn chân nẻo bến bờ.
Biển giận sóng ghềnh tuôn trắng xóa
Gặp hồn thi sỹ hóa thành thơ.
Huy Phương
Bài họa:
TAO PHÙNG VÔ NGẠI*
Trộm nhìn cung bậc đứt dây tơ**
Thẩm thấu ngón đưa thỏa đợi chờ
Bối rối tiều phu nghe đã mộng
Bàng hoàng nghệ sĩ thấy còn mơ
Gặp người tri kỷ ngoài sơn dã
Biết khách cao nhân giữa bãi bờ
Lữ thứ tao phùng vô quái ngại
Nhạc hòa trầm bổng cũng nên thơ
Như Thị
*Kết bạn không phân biệt
Quan,Dân
**Chung Tử Kỳ nghe trộm khúc
đàn của Bá Nha
KHÚC TƯƠNG TƯ
Nhớ bạn tay mềm trải phím tơ
So dây lệ rỏ mấy cung chờ
Trông người lại xót cơn bi mộng
Vọng nguyệt thêm sầu giấc huyễn mơ
Cuộc ái chưa trao tình rẽ lối
Thuyền hoa lại tiễn kẻ sang bờ
Âm thầm một khúc tương tư trỗi
Dĩ vãng xưa nhòa bóng cảo thơ
Nguyễn Gia Khanh
QUA ĐƯỜNG
Xe cộ dọc ngang tựa dệt tơ
Góc đường một bác đứng yên chờ
Kiếng đen đeo mắt, tai nghe ngóng
Gậy gỗ cầm tay, óc mộng mơ
Tiếng máy rần rần, êm, đổi hướng
Hiệu đèn chít chít*, lặng, sang bờ
Rời lề, bước xuống, băng qua lộ
Ngẫu hứng thi nhân thả áng thơ
Trương Ngọc Thạch
(*) “Chít chít” và
“khoọc khoọc” là hai âm thanh phát ra từ hiệu đèn ở ngã tư đường giúp người
khiếm thị nghe và phân biệt hướng nào xe đã ngừng để an toàn qua đường.
MỘNG ẢO ĐÊM TRĂNG
Nghe đàn người gảy mấy dây tơ
Xao xuyến hồn ta mộng ước chờ
Đây chốn thiên thai lòng thỏa nguyện
Nọ nơi tiên cảnh dạ say mơ
Thướt tha mỹ nữ bên hồ nguyệt
Mê đắm thi nhân giữa chốn thơ
Một khắc, nghìn thu hay vĩnh cửu
Con thuyền tình ái tách xa bờ...
Sông Thu
NHỜ HỒN THI SĨ
Mừng sao Bà Nguyệt với Ông Tơ
Về chuyện trúc mai cứ phải chờ.
Thuyền đã chung dòng gần cặp bến
Nước còn dậy sóng chặn vô bờ.
Muốn nhờ thi sĩ đem tài trí
Quậy rối bút nghiên tạo áng thơ.
Xóa cản , duyên đời nên mật ngọt
Nơi nơi chốn chốn thảy đều mơ.
Trần Như Tùng
KHÔNG DUYÊN NỢ
Nguyệt lão trêu người thả mối tơ
Tào khang gắn bó...mãi mong chờ
Nhiều đêm trăn trở càng nhung nhớ
Một kiếp tương phùng chỉ mộng mơ
Cứ ngỡ đan tay về vạn nẻo
Nào hay rẽ sóng tách đôi bờ
Không hoà giai ngẫu đành cam chịu!
Biết đến bao giờ dậy ý thơ?
Như Thu
Y ĐỀ
Rút ruột hết rồi vẫn vấn tơ
Kén đi tằm mãi nỗi mong chờ
Hồn bay vơ vẩn theo mây
gió
Giấc ngủ chập chờn
với mộng mơ
Càng ngóng thuyền
tâm càng vắng bến
Thêm trông tin nhạn
tít xa bờ
Chờn vờn trong cõi
đời phiêu lãng
Sầu hận nghẹn ngào nở tứ thơ
Hà Ngọc Kim
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét